Lần đầu tiên khi nụ cười của em làm cho anh bối rồi là khi đó anh biết anh đã yêu em rất nhiều. Anh một con người mang trong lòng rất nhiều nổi buồn, những nồi buồn này làm cho anh không thể nào sống thật với con người của mình. Em theo cảm nhận của anh la một người con gái hoàn mĩ, em suy nghĩ kĩ càng thấu hiểu người khác, và điều đặc biệt nhất làm nên cá tính của em đó chính là nụ cười rất tươi của em.
Bất cứ ai nhìn thấy nụ cười của em mà không cười cũng không được. Chính vì vậy có rất nhiều người con trai theo đuổi em. Từ ngày anh biết mình đã thích em mọi chú ý cùa anh điều hướng tời em, em là trung tâm sự chú ý của anh, bất cứ lúc nào khi nào anh cũng nghĩ đến em. Anh thường hay kiếm chuyện chọc em, không có chuyện gì anh cũng chọc cũng đánh em. Những lúc em giận anh rất thích vì lúc đó em giận anh tức là em đã nghĩ đến anh. Khi học chung với em anh cảm thấy rất vui, khoảng thời gian bên em anh thật sự cảm rất vui và cảm thấy thoải mái, nhưng có một câu hỏi mà anh luôn muốn biết đó là em có yêu anh không? Anh lúc đó sao nhút nhát thế, không dám nói với em dù chỉ một câu.
Anh thật sự rất muốn biết tình cảm của em đối với anh như thế nào, vì vậy khi thấy em vui cười hay quá thân với người con trai nào là anh cứ nghĩ em thích người đó.bây giờ nghĩ lại thấy mình quá ích kĩ nhỏ nhen,và quá nhút nhát không dám nói vời em dù chỉ một câu.có một hôm cậu bạn thâ n của anh nói với anh là cậu ta cũng rất thích em, và kêu anh cho lời khuyên, lúc này anh thật sự hoảng hốt vì trong lớp em và cậu ấy thường hay nc riêng vời nhau và hai người cũng rất thân.
Lòng anh lúc này chỉ biết im lặng bời anh không thể nói gì, không lẻ kêu cậu ấytheo đuổi em.Lúc này anh rất sộ sộ rằng am cũng sẽ yêu cậu ấy, điều đó anh không muốn… bởi vì… anh… rất yêu em.
Lời thổ lộ đầu tiên
Thằng ban thân đi yêu người mà mình yêu nhất…..mình phải làm sao cho vẹn bây giờ.đền bây giờ em vẫn không biết tình cảm mà anh dành cho emanh rất muồn chạy đền và nói với em tất cả tình cảm của anh.nhưng anh không dam anh sợ em sẽ từ chối anh,anh sợ em sẽ không nói chuyện với anh nữa anh sợ mất đi nụ cười của em với anh,anh sợ…., sợ nhiều điều lắm.nhưng nếu để im như vậy anh không cam tâm,như vậy em sẽ không biết đư8o75c tình cảm của anh.Nhưng rồi đã quá muộn màng em và thằng bạn ngày càng thân thiết,thường hay nói chuyện riêng với nhau.thằng bạn thân nói với anh không dc đánh em chọc em nữa anh cũng ừ cho qua.nhưng anh không làm dc,cuối cùng thằng bạn khích anh anh đành hứa với nó không chọc em 1 tuần,trong 1 tuần đó anh rất buồn nhưng nhờ như thế nên anh mới dám thổ lộ với em.
Lá thư đầu tiên anh viết cho em anh phải viết đi viết lại hơn một tuần nhưng viết rồi mà không có can đảm đưa cho chúng tôi bạo gan mượn vở của em và khi anh trả thì lá thư dã nằm trong bìa vở.nhưng em lại không biết và không đọc .bạo gan anh nhắn tin kêu em đọc hy vọng em biết được lòng anh.ngày hôm sau đến lớp em không nói với anh câu nào ,anh cũng không dám nói cứ như vậy suốt một tuần.riết rồi anh không chịu nổi anh viết lá thư thứ 2 cho em và lần này anh nói anh sẽ rút lui không làm phiền em nữa và mong em hãy cho anh biết một điều thôi là em có yêu anh ko?
Niềm hạnh phúc bất ngờ
Thế nhưng 1 tuần rồi lại 2 tuần không một lời hồi âm,em im lặng anh cũng không nói gì.anh chuyển chổ ngồi ra xa em và không nói chuyện vời em.nhưng rồi anh thấy rất kgho1 chịu anh muốn có một câu trả lời của em.tối hôm đó khi đi học về anh nhắn tin hỏi em mong em trả lời một câu thôi,xong rồi anh sẽ không làm phiền em nữa.em chỉ nói một câu thôi”chờ người ta nói ra mới chịu hiểu hả?” lúc đọc được tin nhắn đó lóng anh sung sướng vô cùng,vậy là em cũng có tình cảm với anh.
Anh vui lắm lúc đó anh như có được cả thế giới, hôm sau đi học anh chuyển về chổ củ và nói chuyện bình thương với em,em cũng chỉ biết cười với tui thôi,em kêu không dc nói cho ai biết.và tui cũng không nói cho ai, những ngày gần em anh nghĩ là em cũng rất yêu anh.
Sự ngu ngốc và cái giá phải trả?
khi có dc em anh không trân trọng mà lại thường xuyên kiếm chuyện với em,em đã nói yêu anh mà khi thấy em gần người con trai nào là anh cứ thấy ghen,anh hay choc em hay dùng tay chọt eo của em,nơi mà anh thấy thích nhất,nhưng anh quá ngu ngốc anh yêu em ma không tôn trọng em và không nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi đổi chổ ngồi ,nhưng được 2 bữa anh lại lôi em về ngồi gần anh,nhưng anh cứ như vậy.
Đến một ngày chuyện gì đến rồi cũng đến.trong lúc nhắn tin em nói với chúng tôi không yêu anh,lời nói đó như cắt vào tim anh,anh hỏi em vậy những lời em nói là sao,em trả lời một câu phủ phàng,”tôi chỉ giởn thôi ai biểu để trong lòng làm chi” nghe xong câu nói đó anh choáng váng.nhưng anh cứ nghĩ là do mình sai nên em mới như vậy.lúc này cũng gần thi tồt nghiệp nên anh để qua kì thi sẽ hỏi em.
Thời gian sẽ xóa đi tất cả?
Trong suốt thời gian ôn thi chúng tôi không nói với nhau câu nào. Cho đến khi qua kì thi tốt nghiệp lại chuẩn bị kì thi Đại học nên tôi đành phải gác lại chuyện tình cảm.nhưng những khi nhớ em lòng tôi buồn rất buồn không sao tập trung mà ôn bài dc,gần như 2 tuần trước khi thi DH tôi không thể học dc gì cả.tôi đã quá yêu em, nhưng rồi bước vào kì thi khối A tôi thi không tốt lắm, tôi lo cho em cũng không thi dc,sau khi kết thúc kì thi tôi phải về ngoại học tin học nên cũng không gắp em,tôi hạ quyết tâm là phải quên em đi tôi nghĩ “em đâu có yêu tôi ,và tôi cũng không xứng với em”.
Lần đó tôi nhắn tin cho emhoi3 tải sao em gạt tôi em chẳng trả lời ,tức quá tôi nhắn tin chưởi em với lời lẻ phải nói là rất không tôn trọng em,em nhắn tin lại nói đây là lần thứ 2 tôi làm cho em khóc và kêu tôi không dc nhắn tin cho em nưa,lúc này lòng tôi rất tức nên tôi càng chửi.thế rồi tôi và em không liên lạc từ đó.khi có tin báo đậu DH tôi mừng quá dt về báo cho mẹ nhưng tôi lại điện nhầm vào nhà em và cũng không biết là ai bắt máy.toi vội vàng cúp máy,tôi đã thề là sẽ quên em mà.
Tôi đậu DH và nghe bạn bè nói em cung đâu,vậy là chúng tôi mổi người một hướng,bước lên giảng đường DH tôi bận rộn với việc học nhưng tôi vẫnn chưa quên dc em,la7u lâu tôi có nhắn tin hỏi thăm nhưng em không trả lời,tôi biết lổi của minh,nếu tôi là em tôi cũng sẽ làm vậy,tôi không thể trách em dc,bời vì tôi yêu am ma không hề tôn trọng em chút nào,em không tin tôi cũng đúng thôi.
Lòng tôi nhớ, trái tim lúc nào cũng đau nhói,không biết tin tức về em,tôi hỏi thăm bạn bè tin tức về em em sốngra sao có khỏe không học hành dc không,biết thêm tin tức về em tôi cảm thấy vui hơn.tôi biết tôi và em không thể nào,tôi chỉ cầu mong em luôn vui vẻ luôn giử dc nụ cười của mình,mất em rồi nhưng nụ cười em vẫn mãi mãi sống trong tim của tôi.em có biết không nụ cười của em là động lực để anh cố gắng phấn đấu,anh yêu em nhiều lắm em biết không.
Anh và em không thề là người yêu vậy chúng ta hãy là bạn,tôi đã nhắn tin cho em tôi xin lỗi về tất cả những việc trước đây và kêu em hãy quên đi tất cả kể cả việc tôi và em yêu chúng tôi và em hãy chỉ nên là bạn bình thương thôi. và em đã đồng ý,dù em đôngy1 nhưng chúng tôi vẫn không thể nói chuyện với nhau bình thường,vì lòng tôi vẫn rất yêu em.tôi biết tôi và em không thể nhưng sao tôi vẫn thương vẫn nhớ.vì tôi luôn nhớ em ,tôi buồn tôi thấn chán nãn làm cho kết quả học kì 1 của tôi không dc tốt lắm,nếu có tở ngại lớn nhất có thể làm tôi chùng bước thì chỉ có thể là em.
Tại sao anh không thể quên em? Tại sao?