Người Anh đã chọn con đường rời khỏi Liên minh châu Âu – quyết định khiến rất nhiều người phải sửng sốt. Vì đây là trường hợp chưa từng có tiền lệ, không ai có thể chắc chắn về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thảm cảnh của EU khiến các nước giàu có hơn (như Anh) cảm thấy rằng họ chẳng được lợi ích gì khi ở chung thuyền với các nước nghèo hơn mà ngược lại có thể chết chìm cùng họ.
Trước tiên, tại sao lại tồn tại thứ có tên Liên minh châu Âu (EU)?
Bởi vậy, sau thế chiến, nhiều nước châu Âu cảm thấy rằng hợp tác với nhau là con đường để tiến tới thịnh vượng. Khởi nguồn từ cộng đồng than thép châu Âu với mục đích ban đầu chỉ là hỗ trợ hai ngành này, đến nay EU đã chi phối tất cả quan hệ thương mại ở châu Âu. Các nước thường đưa ra luật lệ điều chỉnh luồng hàng hóa chảy vào nước họ. Ví dụ, người Pháp sản xuất một chiếc xe hơi ở Pháp và xuất khẩu nó sang Anh, họ sẽ phải trả tiền thuế cho Anh.
Đến năm 1993, gần như tất cả các nước Tây Âu đều đã tham gia vào liên minh này để tập hợp các quy tắc kinh tế về một mối. Quy định chung là hàng hóa, dịch vụ, vốn và cả người lao động sẽ được phép tự do di chuyển giữa các nước thành viên. Quan hệ này khá giống với quan hệ giữa các bang của Mỹ.
EU đã giúp tạo nên thời kỳ thịnh vượng kéo dài và gìn giữ hòa bình cho khu vực.
Tuy nhiên, những rắc rối cũng xuất hiện. Khi điều tồi tệ xảy ra, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.
Trong EU, sự thịnh vượng có thể dễ dàng lan tỏa. Nhưng giống như bất kỳ liên minh nào khác, cùng nhau hưởng quả ngọt thì cũng phải cùng nhau chịu đựng đắng cay và đó là điều không hề dễ dàng.
Khủng hoảng 2008 là một ví dụ điển hình. Nhiều chuyên gia kinh tế cho rằng NHTW châu Âu (ECB) đã không phản ứng nhanh nhạy, đẩy châu Âu vào tình trạng thảm hại. Tỷ lệ thất nghiệp tăng cao và thu ngân sách giảm mạnh. Các ngân hàng cần gói cứu trợ và nợ ở các nước tăng vọt.
Thảm cảnh của EU khiến các nước giàu có hơn (như Anh) cảm thấy rằng họ chẳng được lợi ích gì khi ở chung thuyền với các nước nghèo hơn mà ngược lại có thể chết chìm cùng họ.
Các chuyên gia phân tích cho rằng có hai lực đẩy chính dẫn đến xu hướng này:
Thứ nhất, trong thời kỳ giữa những năm 2000, EU đã mở rộng sang Đông Âu – nơi có những nước nghèo hơn. Rất nhiều người dân Đông Âu đã di cư tới những nước phát triển giàu có hơn mà Anh là điểm đến hấp dẫn.
Thứ hai, khủng hoảng 2008 tác động không đồng đều đến các nước châu Âu, trong đó có một số nước bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khi người dân các nước này không thể tìm được việc làm ở quê nhà, họ sang nước khác để tìm việc. Anh lại là điểm đến hấp dẫn.
Mức độ căng thẳng về vấn đề nhập cư đã tăng mạnh trong mấy năm trở lại đây. Cách đây 20 năm, không ai nghĩ rằng đây lại là vấn đề quan trọng nhất nhưng trong một cuộc khảo sát được thực hiện năm ngoái, 45% người Anh được hỏi khẳng định nhập cư là rắc rối lớn nhất đang đe dọa đất nước của họ.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng chắc chắn nước Anh sẽ chao đảo.
Cameron thông báo từ chức ngay sau khi có kết quả bỏ phiếu. Ông tin rằng nước Anh nên có một người lãnh đạo sẽ lèo lái con thuyền theo hướng mà các cử tri đã chọn. Ông có quyền bỏ qua kết quả và giữ Anh ở lại, nhưng chống lại lòng dân là một điều tồi tệ xét về mặt chính trị.
Ra đi sẽ là quá trình dài đằng đẵng với nhiều đau khổ.
Cùng Danh Mục:
Nội Dung Khác